Đây là một câu nói của Khổng Tử trong sách Đại Học (một trong bốn cuốn Tứ Thư ở Trung Quốc). Khi vô tình gặp câu nói này thì tôi đã coi nó như triết lý sống của cuộc đời.
Theo quan điểm của tôi, muốn làm việc lớn thì phải luôn vượt lên chính mình, luôn cầu tiến, học hỏi thật nhiều thì mới có thể làm nên nghiệp lớn. Nghiệp ở đây không chỉ là một công việc bình thường mà tôi muốn nó sẽ là một sự nghiệp, một công việc mà mình có thể gắn bó với nó hết tuổi thanh xuân và cả cuộc đời.
Đối với tôi, Gia đình là nền tảng của mọi thứ, chúng ta có thể thất bại ở mọi phương diện nhưng với gia đình, ta nhất định phải chiến thắng. Gia đình là chỗ dựa vững chắc nhất trong những lúc khó khăn, sức cùng, lực kiệt, những lúc cần những lời nói chân thật nhất. Không đâu sống tốt với ta bằng gia đình, những lúc khó khăn dù là người bạn thân nhất, người yêu thương ta cũng có thể bỏ ta mà đi. Nhưng với gia đình, đặc biệt là cha mẹ, vợ con, anh em sẽ luôn ở bên ta những lúc khó khăn, tương trợ, động viên để vượt qua khó khăn.
Sự thật, chỉ với độ tuổi 25 tôi đã trải qua những giai đoạn khó khăn nhất của cuộc đời. Sức khoẻ giảm sút, mất việc sau khi lấy vợ đã làm tôi suy sụp thực sự. Đó cũng là lúc thời tiết khắc nghiệt, căn bệnh không biết do đâu khiến tôi lạnh toát người mỗi đêm, bàn tay đau nhức chỉ vì những dòng nước lạnh, những lúc như thế tôi thực sự chán nản và buồn bã.
Chính nhờ sự giúp đỡ của bố mẹ, của vợ, của anh em, bạn bè và mọi người trong gia đình mà tôi vượt qua khó khăn ấy như một kỳ tích. Đến bây giờ tôi vẫn luôn nhớ những người đã giúp đỡ tôi, một lần mang ân nghĩa – nhớ trọn một đời.
Tu thân – tề gia đã tạm đủ, giờ cũng là lúc tôi gạt bỏ mọi suy nghĩ mông lung để tiến đến một cái đích. Tuy chưa rõ ràng nhưng tôi luôn có niềm tin, bởi trong tôi “ngọn lửa” ấy chưa bao giờ tắt.
Viết cho những hoài bão vẫn còn dang dở…
Hà Nội, những ngày nghỉ vì dịch cúm Corona
Ngày 09 tháng 03 năm 2020